Hôm nay mình sẽ ở quê cả ngày, tối qua không ngủ được, cũng đã khá quen với cái tình trạng sinh hoạt là 1 đêm ngủ, 1 đêm thức, 1 đêm ngủ, h kể cả có tránh ngủ trưa để tối ngủ cho ngon cũng không được :3
Năm nay khác với mọi năm, riêng nhà mình về châm hơn 2 ngày so với đại gia đình vì hôm chủ nhật bố bận đi công tác, nhưng lần đầu đi kiểu nay chỉ có 4 người nhà mình, cũng thích.Đến cầu Thăng Long phải ném quả Phật Thủ xuống sông Hồng, cảnh đẹp quá, định chụp 1 tấm nhưng bị gọi vào không đỗ được quá lâu, tiếc. Nhanh quá, đã 3 năm về thăm mộ ông rồi,ông nội là người sống cùng mình từ nhỏ, tc quá lớn, nhớ khi ông mất, mình chạy ra ngoài hành lang 1 mình, khóc....H về thắp cho ông nén hương, thời gian cũng làm giảm đi phần nào nỗi đau buồn, kỳ diệu!!!!
Năm nay lần đầu tiên "mừng tuổi" cho bà bằng số tiền tự tay làm ra, rồi nhìn mắt bà, thấy bà khẽ rơi 1 giọt nước mắt sau đó vội lau, không biết có phải vì đứa cháu mà 2 ông bà hay bảo là "tò tẹt chẳng biết cái j, sau nó ra đời chỉ lo cho mỗi nó" không!
Cũng ở với bà nội được 1 lúc thôi, rồi đi 1 lượt, các bác họ nội, thăm ông bà ngoại của Bông, rồi ngoại thẳng tiến, đến trang trại của bác, to lớn bề thế, ngồi nc mà bác không khỏi tự hào: "thằng Dương nó giỏi, 38 tuổi đã làm Phó giám đốc công an tỉnh, vừa nhận chức cách đây 1 tháng"....Anh rể, chỉ biết nói 1 chữ "Phục", mình 21 tuổi vẫn chưa có j` trong tay, vẫn nhớ có 1 lần hồi bé nói với bác :"bao h cháu giỏi hơn bác cháu sẽ lấy vợ". H mới thấy đó chỉ là lời ngông cuồng của 1 thời trẻ trâu, h mới biết để bằng bác, thì quyết tâm không thôi chưa bao h là đủ.
Rồi vào nhà anh Trường để ăn cơm, năm nay có chị dâu nữa, ngôi nhà cứ tràn ngập tiếng cười, phục ông anh, 28 tuổi, sự nghiệp rộng mở, có người phụ nữ phù hợp, không quá xinh, không quá xuất sắc,nhưng mà không hiểu sao họ hợp nhau 1 cách kỳ lạ.
Ăn cơm xong, đi thăm 1 lượt các cụ nhà họ "Phí". Lần đầu tiên đi thăm, hương khói nghi ngút.Hình như ở đâu cũng thế, nông thôn dường như có 1 vẻ j` đó rất yên bình, con người chân chất, hình như nó cuốn hút mình hơn là vẻ hào nhoáng xa hoa nơi đất Hà Nội. Nhưng mình vẫn thích sự bon chen, sự cầu thị của đất Thủ đô, có lẽ hợp hơn với những tham vọng của mình. Vậy là vừa muốn 1 chốn bình yên, vừa thích sự bon chen.
Về với tình trạng trong cốp xe ngồn ngộn đồ, cả biếu cả dùng, như mang cả quê hương lên đất Hà Nội. Ngồi trong xe, ngắm cảnh , lòng cứ nghĩ miên man, về tình yêu lỡ dở, về tương lai, về những tham vọng...bỗng muốn mình trưởng thành hơn để có thể đứng vững trong trời đất rộng lớn. Tất cả với mình cũng chỉ là thử thách, mà thứ thách sinh ra là để vượt qua, ai cũng phải vượt qua, mình cũng sẽ vượt qua, cuộc đời này còn dài quá, không biết khi đi hết nó, mình sẽ còn lại những j`, giữ được nhưng ai bên cạnh mình đây.....
Khẽ mỉm cười, tối nay ngủ được rồi ;)

0 nhận xét: