Images

25/1 - Một ngày đặc biệt

-Có lẽ theo thói quen rồi, với mình cứ 25 hàng tháng lại có một cảm giác j` đó đặc biệt :))
Tối qua vừa đi chơi vui vẻ cùng mấy đứa bạn từ hồi còn cởi chuồng tắm chung, tối về thì biết điểm tạch mấy môn xong chỉ muốn chùm chăn đi ngủ 1 mạch đến sáng - nhưng lại thế, bấm chiếc điện thoại mới 4h sáng, nhìn phòng ngoài sáng chắc là bố chuẩn bị đi công tác 2 ngày, vì thế mà phải lùi lịch về quê đến hôm 28. Nhắm mắt cố ngủ lại bắt đầu mê man toàn những thứ linh tinh, rồi đành phải vùng chăn mà dậy thôi. Đánh răng, rửa mặt, đi vs, nhai cố bát cơm lót dạ để còn uống thuốc nữa, sau đó sửa soạn quần áo chuẩn bị đi làm...Mẹ đi chợ về, chắc là mẹ cũng đã biết điểm, mẹ chỉ hỏi là "thế đã biết điểm chưa" nên đành trả lời thật thành tích bết bát, rồi mẹ lại nhẹ nhàng giục đi uống thuốc. Mỗi vỉ còn 2 viên, vậy là lại hết 1 đợt thuốc, không biết đây là đợt thuốc thứ mấy trong tháng nữa, cảm thấy sức khỏe ngày 1 giảm, ra tết sẽ cố gắng tập luyện thêm vậy.
-Phóng gần 20km đến nơi làm việc, hôm nay thứ 7, mọi người về quê nên đường đông hơn mọi khi, ô tô xếp thành hàng dài, vậy là sắp đến tết rồi, thực sự là từ khi vào cấp 3 thì chưa bao h mình hy vọng đến tết cả, tết cứ lủi thủi đến phát chán, tết này chắc không tránh khỏi như vậy!
-Sáng thứ 7, tất nhiên là họp công ty, không ngoài dự tính "dạo này doanh số bán lẻ không có, bao nhiêu hàng tồn mọi năm bán được hết nay thì chưa bán được cái nào, từ khóa thì càng cần lại càng chẳng thấy đâu, làm ăn thế này thì chết, anh Trung thử nói cho tôi biết lý do tại sao xem". Từ ngày đề cập đến chuyện thôi việc không có tuần nào là không bị chỉ trích, những nhà lãnh đạo luôn có tự ái bản thân rất cao, nếu tự nhiên xin nghỉ sẽ làm cho các nhân viên khác nghĩ ntn, nên tốt nhất là bảo vì không làm tốt cv nên cho nghỉ (đoán vậy =)) ). Ừ không sao chai mặt rồi sếp ơi.
- Nay bị điều ra ngồi cửa hàng hít gió và bụi, nhạc tết bật inh ỏi trên 2 cái loa công suất lớn, giữa ngã 3 mọi người đi lại tấp nập, không khí náo nhiệt vô cùng mà trong lòng cứ có một cái j` đó không "thoát" ra được.
Hôm nay thuốc cũng hút nhiều hơn mọi khi, hết điếu này lại đốt điếu khác, không nghỉ đến khi cứ ho khan, nôn khan, đầu óc như mê mệt mới thôi - mình đang muốn giải thoát một cái j` đó.
Ngồi cạnh ông Dương, sáng 2 anh em bị nói nên mình cũng bảo "thôi SEO sủng j` thì còn mấy ngày nữa cũng lên top bằng niềm, chơi cmnd tết thưởng bao nhiêu thì thưởng bố đ** cần :))" nên hắn ta cứ ngồi chat chit cười khúc khích với mấy em hotgirls :))
- Đúng là khó chịu, nước mũi chảy, đầu óc tê tê, nhạc inh tai, ngồi giữa đường phố bụi bặm gió máy suốt đến tận 2h chiều mới được gọi vào ăn cơm :)) Ừ ai bảo muốn ra đây ngồi cho vui, chứ ngồi trong cty toàn người hơi tí lại soi cái này soi cái kia cũng mệt, nên thôi chấp nhận ;)
- Cơm xong, nt cho anh kia hẹn gặp luôn buổi chiều, anh ấy đồng ý, trong người dâng lên 1 cảm giác khó tả, lẫn lộn mà không biết cảm xúc hiện thời là j`, sắp được gặp người sau này sẽ là cuộc sống của người đã từng là cuộc sống của mình, khó diễn tả.
- Xong việc muộn hơn dự tính, h hẹn cũng đẩy lùi hơn 1 tiếng đồng hồ, 90 mình gặp nhiều rồi, 6 nhân viên dưới quyền thì 3 người 90, còn Nhân, Nghĩa, chị Kẹo.... Nhưng thực sự cách tiếp cận câu chuyện của người này hoàn toàn khác với mình dự đoán, tặng anh ta 1 chữ "trọng". Hai anh em ngồi nói chuyện, về cuộc sống, rồi mình được khuyên rằng con người rồi cũng phải trải qua đau khổ mới trưởng thành hơn được, mạnh mẽ lên, cố gắng lên :). Những lời nói của anh ấy rất thấm, có thể nó có nghĩa là "cố lên em mọi chuyện cũng sẽ qua", cũng có thể nó có nghĩa là "bỏ cuộc đi, 2 đứa không còn thuộc về nhau nữa đâu, đừng cố chỉ làm khổ cả 2". Dù là j` thì mục đích của mình đến đây, cũng đã đạt được ngay từ câu nói đâu tiên rồi, anh ấy xứng đáng.
-Hai anh em chúc nhau sau này sống tốt , mạnh mẽ lên, cố gắng lên, vẫn là câu nói đó, mình ngồi lại thêm 1 lúc nữa, giở cuốn nhật ký ra đọc, hết trang đầu, nhòe lệ nhưng nước chỉ kịp đọc ở lưng tròng mắt, dở trang cuối, nước mắt ráo, tim mình bất chớt nhói lên đến khó thở - giá như đọc được cuốn nhật ký này từ trước, dù chỉ là 1 tháng trước thôi khi mà mọi chuyện vừa mới chấm dứt, mình cũng nguyện đau khổ mà không biệt tăm như vậy! Hối rồi, hận bản thân mình, và cũng đã muộn rồi.
- Giữ nước mắt về nhà chào mẹ vì cũng đã 8h tối, 2 mẹ con đã ăn cơm trước rồi, mình đợi anh chị đến chơi rồi ngồi ăn cùng được lưng bát cơm, mặc áo và đến cái chỗ mà bao năm nay đã quá quen thuộc, đứng bằng 2 chân đợi, đứng trên xe đạp đợi, đứng trên xe máy đợi....hôm nay mình cũng đợi, hẹn 8h30 nhưng mình cố tình đến sớm hơn 15' chỉ vì muốn "đợi" lâu hơn chút nữa. Đưa cô ấy đến chỗ ngày xưa cũng từng là nơi ly biệt 1 lần, bao nhiêu kìm nén tuôn ra, thoải mái, hạnh phúc, đau đớn,tiếc, hận....Có lẽ cả cuộc đời này sẽ không còn có lần nào ntn nữa! Cảm xúc sau đó cũng chính là những lời mình đã nói với cô ấy, nghĩ sao nói đấy, không lựa lời, không giấu giếm, chỉ tiếc là sao không như vậy sớm hơn 3 tháng!
-Đã lâu lắm rồi mình không khóc nên quên mất là khóc xong lại mệt đến thế, về đến nhà là đánh răng rồi trèo lên giường, trưa không ngủ, người không được khỏe....nhưng mình hiểu bản thân mình - Đêm nay mình không thể ngủ!

0 nhận xét: